[Fanfic Đông Cung] Nghịch Lửa
  • Cô bị làm sao rồi ấy nhỉ? Liệu có phải cô đã mắc phải vấn đề gì rồi hay không?
  • Tiểu Phong ngồi trên chiếc giường quen thuộc, lại đưa tay vuốt ve màn hình đang sáng của điện thoại. Mái tóc dài của Tiểu Phong che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ lại một phần của khuôn mặt ấy mà thôi. Thế nhưng, dưới ánh sáng được toả ra từ chiếc đèn đủ màu sắc đang treo trên một khoảng tường ở đằng xa thế kia, đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Phong lại càng lúc càng bí ẩn, như muốn để người ta khai phá nó, đi tìm những cao nguyên xanh mướt ẩn đằng sau khuôn mặt thập phần diễm lệ ấy.
  • Tiểu Phong ngồi ngược hướng ánh sáng, thế nhưng vẫn lặng lẽ thu vào tầm mắt của mình ánh mắt cử chỉ của A Mộng từng chút từng chút một. Màn đêm ở đây vẫn ẩm ướt đến mức cùng cực, mang đến cho người ta một cảm giác ngọt ngào êm đềm.
  • Trong bóng tối, Tiểu Phong nghe thấy tiếng thầm thì của A Mộng.
  • A Mộng
    A Mộng
    “Tiểu Phong?”
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “A Mộng, là em à. Sao hôm nay em lại đến đây?”
  • A Mộng ngước mắt nhìn sang cô, đôi môi đỏ mọng mỉm cười đáng yêu:
  • A Mộng
    A Mộng
    “Cho dù chị có đi đến chân trời góc bể thì em cũng có thể tìm ra được chị thôi. Thực tế mọi chuyện chỉ cần là chúng ta có lòng thì đều có thể thực hiện được, còn những chuyện còn lại không quan trọng đâu.”
  • Câu nói của A Mộng thật sự khiến Tiểu Phong phải ngẩn ngơ một lúc lâu rồi mới dám nhìn thẳng vào người ngồi trước mắt cô. Thời gian thay đổi, vạn vật đổi thay, bất kể tất cả mọi thứ đều có những sự chuyển biến nhất định, cô hoàn toàn hiểu được điều đó, thế nhưng hôm nay khi A Mộng đứng ở trước mặt cô, nói ra được những lời này thật sự khiến cho Tiểu Phong phải bất ngờ đến mức không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ bẵng đi một thời gian không gặp, ấy vậy mà A Mộng lại có thể thay đổi đến mức khiến cho cô không cách nào có thể phản ứng được.
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Em trưởng thành lên nhiều quá, đến mức chị không thể nào có thể nhìn ra được nữa rồi.”
  • A Mộng của trước đây trẻ con bao nhiêu, đáng yêu bao nhiêu thì A Mộng của bây giờ lại chín chắn hơn rất nhiều, sự già dặn trước tuổi này có đôi khi còn lớn hơn cô của hiện tại rất rất nhiều lần. Những suy nghĩ này căn bản đầu óc đơn giản của Tiểu Phong không thể nào có thể nghĩ ra được giống như cô ấy.
  • Có khi cô nghĩ vai vế hai người nên đổi lại cho nhau thì lại đúng hơn ấy chứ nhỉ? Bởi suy cho cùng, cái người ta nên so sánh với nhau chính là những suy nghĩ của mình chứ chẳng phải là vấn đề về độ tuổi cơ mà.
  • Chuyện Tiểu Phong và A Mộng quen biết nhau cũng đã là chuyện của rất lâu, rất lâu về trước rồi, phỏng chừng cũng đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi thì phải.
  • Thời điểm đó, Tiểu Phong vẫn còn trong bộ dáng của một cô bé ngây thơ. Hôm ấy là lần đầu tiên cô biết đến hai chữ “nhân gian” là gì. Hóa ra không chỉ có biển của cô, trên thế giới này vẫn còn có một nơi được gọi là mặt đất, trên đó vẫn có những con người sinh hoạt giống như cách của cô và các anh chị em của mình.
  • Ánh mắt Tiểu Phong dừng lại ở ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu râm ran cuối cùng cũng đã dứt, báo hiệu cho sự kết thúc của mùa hạ. Hoa hải đường trắng muốt khẽ động đậy, đong đưa theo sự chuyển động của gió như lưỡng lự hoặc như lại luyến tiếc một điều gì đó. Đuôi mắt cô khẽ cong lên tạo thành một hình bán nguyệt, đôi môi cũng hé mở dường như có rất nhiều điều muốn nói.
  • Cả người bất chợt không còn sức lực, nhão như vũng bùn, mệt mỏi đến mức rút cạn sức lực của Tiểu Phong.
  • A Mộng
    A Mộng
    “Chị nhớ người đó rồi, có đúng không?”
  • A Mộng dứt khoát hỏi, à không, đúng hơn chính là dứt khoát khẳng định.
  • Tiểu Phong vốn vẫn đang miên man với dòng suy nghĩ không đâu vào đâu của mình, bất ngờ bị A Mộng hỏi như thế nên không kịp phản ứng, nhất thời chỉ biết sựng lại một chỗ, lời nói không thể thoát ra khỏi miệng được.
  • Nhìn thấy phản ứng của cô, người nào đó như nắm chắc được câu trả lời vừa rồi, chỉ nhoẻn miệng cười, hỏi tiếp:
  • A Mộng
    A Mộng
    “Chị Phong, hình như chị biết yêu rồi nhỉ? Người đó với chị có vẻ rất đặc biệt.”
  • Lần này, Tiểu Phong không im lặng nữa, ngược lại còn có phản ứng rất nhanh, nhanh đến độ khiến cô cũng phải cảm thấy sự kiện lần này rất kì lạ, một chút cũng không giống với cô của thường ngày.
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Không có. Anh ấy… Chỉ là ân nhân của chị, cũng đồng thời là giảng viên của chị, mối quan hệ chỉ có thế mà thôi, làm gì có chuyện đặc biệt gì cơ chứ?”
  • Khoan đã… Không đúng?
  • Ngay khi câu nói vừa dứt, Tiểu Phong mới cảm thấy bầu không khí xung quanh mình có gì đó không đúng, nhưng cụ thể là ở đâu thì cô chẳng thể nào có thể xác định được rõ ràng. Vừa quay đầu nhìn lại A Mộng, cuối cùng sự bất ổn mà Tiểu Phong cảm nhận được càng lúc lại càng dâng lên, nhiều vô số kể. A Mộng ngồi vắt vẻo ở cạnh giường, nhìn cô bằng ánh mắt đầy “mờ ám”, nụ cười trên môi cũng càng lúc càng đậm.
  • Không đúng! Đây không phải là dáng vẻ của một cô gái đang trong độ tuổi phơi phới như cô ấy nên có!
  • A Mộng
    A Mộng
    “Chị còn dám bảo là không đặc biệt? Em còn chưa nói đó là người nào mà, sao lại vội vội vàng vàng xác định người đó như thế cơ chứ?”
  • Dừng lại một chút, A Mộng đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt hình trái xoan trắng mịn của cô gái đối diện mình:
  • A Mộng
    A Mộng
    “Lý Ngân đó rốt cuộc có gì đặc biệt mà có thể khiến chị Phong chú tâm nhiều đến vậy cơ chứ? Thật tò mò…”
  • Có đánh chết Tiểu Phong cũng không thể nào ngờ được rằng, chỉ vì một phút nóng vội của mình mà toàn bộ tâm tư của cô lại có thể phơi bày trước mặt A Mộng như thế.
  • Bây giờ có lẽ cho dù cô có nói gì, có làm gì cũng khó mà có thể thay đổi được suy nghĩ của A Mộng, tuy vậy, Tiểu Phong vẫn lên tiếng phản bác cho tròn “vai diễn che giấu” của mình:
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Thì chẳng phải người em muốn nói đến là anh ấy… à không… thầy ấy hay sao? Chỉ có thầy ấy mới là người chị gặp và tiếp xúc nhiều nhất mà thôi.”
  • Trước giờ Tiểu Phong rất ít kết giao với nam giới, chuyện này ai ai cũng rất rõ. Cơ mà đối với thầy ấy, cô cũng chưa hẳn được gọi là ‘kết giao’ đâu nhỉ? Mặc kệ, trước nay số lượng những bạn nam bên cạnh cô hoàn toàn không có, cho dù Tiểu Phong cũng được xem là một cô gái có nhan sắc.
  • Đôi chân dài của A Mộng nghe cô nói thế liền tiến đến một bước, ngồi xuống trước mặt của Tiểu Phong, cách cô một khoảng không lớn, chỉ tầm mấy xen ti mét mà thôi.
  • Đôi mắt màu xanh ngọc bích cứ như thế mà không chút kiêng dè nhìn trực diện vào ánh mắt của Tiểu Phong. Khoảng chừng chưa đến ba mươi giây, Tiểu Phong đã không thể chịu được ánh mắt nóng rực đó mà ngả mũ đầu hàng, không thể tránh né hay chôn giấu những suy nghĩ vào sâu bên trong mình được nữa.
  • A Mộng nhìn thấy cô như thế liền ngồi thẳng người cũng chẳng biết trong lòng lại tự dưng dâng lên những cảm xúc đặc biệt gì đấy, men theo từng mạch máu trên người mà khiến bàn tay cô vô thức run lên một cách đầy bất lực.
  • Gió đêm lồng lộng, hương hoa tỏa ra khắp muôn nơi, theo chiều gió mà chảy thẳng vào não bộ của A Mộng, cô có hơi rướn người về phía trước, mi mắt cụp xuống trông như đang nghĩ ngợi một điều gì đó, đôi mày lá liễu cũng nheo lại trong vô thức.
  • “Chị thích Lý Ngân thật sao?”
  • Phỏng chừng đã trôi qua mười phút, khi mà Tiểu Phong vẫn còn nghĩ hẳn là A Mộng sẽ không nói thêm một lời nào nữa thì giọng nói của cô bất chợt lại vang lên, làm phá đảo bầu không khí vốn vẫn đang im ắng một màu.
  • Trong màn đêm mờ ảo, chất giọng của A Mộng nhàn nhạt, mang theo sự ủ rũ u sầu, khiến ánh trăng càng thêm tịch liêu.
  • Đến cả cô cũng không thể nào biết được rằng rốt cuộc vì sao tâm trạng mình lại có thể trở nên tồi tệ như thế, cô từng nghĩ về một bầu trời xa xăm, về một cung đường nào đó tuyệt đẹp ngay sau khi cô nói chuyện với Tiểu Phong. Vậy mà cảm xúc cứ như suối róc rách, từ từ chảy ra những nỗi buồn mà cô chẳng cách nào có thể lý giải hay chống cự cho sự xuất hiện của nó.
  • Tiểu Phong hếch mày về phía cửa sổ, lặng lẽ hít sâu một hơi để làm dịu tinh thần của mình, sau khi mùi hương của hoa oải hương đi thẳng vào não bộ, một cảm giác khoan khoái liền ập đến khiến Tiểu Phong dễ chịu hơn rất nhiều lần.
  • Câu hỏi này, đến cô cũng không có đáp án!
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Chị… cũng không rõ nữa. Nhưng khi ở gần người đó, cho dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi cũng đủ khiến chị vui sướng đến mức nhảy cẫng lên như một đứa trẻ. Khi người đó mất tích, chị cũng cảm thấy bản thân mình dường như không thể trụ thêm được nữa, một chút mơ hồ, một chút chua xót… Nói tóm lại, đó chính là cảm giác mà chưa bao giờ chị được trải qua một lần nào. Ví như mấy hôm nay, chị cảm thấy sức lực mình kiệt quệ, rất muốn tìm ra tung tích của người đó, thế nhưng tìm được rồi thì chị sẽ làm gì tiếp theo đây? Chuyện này chị chưa từng nghĩ đến. Chắc có lẽ vì người đó đã từng cứu chị, ngoài cô bạn của chị ra, người đó là người đầu tiên cho chị biết thế giới của con người, kỳ thực cũng rất thiện lương. Chị nhìn thấy sự sống trỗi dậy từ hành động đó, và rồi… hình như những ngày tháng ở bệnh viện cùng với người đó, suýt nữa chị đã lầm tưởng rằng mình là một con người thật rồi.”
  • Những lời cô nói từng chút một đều như một hồi trống gõ vào lồng ngực của A Mộng, cô không biết nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn sự thay đổi trên khuôn mặt của Tiểu Phong mà thôi.
  • A Mộng
    A Mộng
    “Chị biết không, vừa nãy khi nhắc đến người đó, ánh mắt của chị rất lạ…”
  • A Mộng chậm rãi đưa ra ý kiến.
  • Tiểu Phong vẫn khoan thai vắt chéo chân, nhìn A Mộng như muốn chờ đợi cô ấy nói tiếp, cũng đồng thời không phủ nhận nhận định của cô ấy là đúng chứ chẳng sai chút nào cả.
  • A Mộng nuốt xuống một ngụm nước miếng, đôi môi yêu kiều hé mở:
  • A Mộng
    A Mộng
    “Là vui sướng, hạnh phúc và cả bi thương.”
  • Lời A Mộng vừa dứt đã nhìn thấy khuôn miệng của Tiểu Phong méo xẹo, lời nói không được tự nhiên:
  • Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    Tây Châu Cửu Công Chúa - Khúc Tiểu Phong
    “Gì cơ?”
  • Cô dĩ nhiên chẳng biết được những trạng thái này rồi. Cho dù cô có học cách sinh hoạt giống như con người đến mấy thì cũng không cách nào có thể phủ nhận được việc đến cuối cùng cô cũng chỉ là một chú cá mà thôi, có những chuyện cô không cách nào có thể hiểu rõ cho được.
  • A Mộng thì khác, cho dù cô cũng chẳng phải là một con người thực thụ, thế nhưng dù ít hay nhiều thì cô cũng đã từng sinh sống ở đây rất rất lâu về trước, chứng kiến và hiểu rất nhiều điều về cuộc sống ở nơi đấy, thế nên dù không sành sỏi nhưng những gì cần biết, những gì nên hiểu cô đều hiểu rất rõ.
14
Chương 71